Bài viết 1

Thời gian dường như chẳng khi nào biết dừng lại để ta hồi tưởng, suy nghĩ thật kĩ, thật sâu về những kỉ niệm đã qua để rồi day dứt, nuối tiếc... Phải! Kí ức cứ bị bụi thời gian che mờ để giờ đây ta gột rửa những kỉ niệm thân thương thơ ấu.
Người thầy của tôi cứ sống lặng lẽ suốt cuộc đời thầy. Dường như học sinh khi nhắc về thầy với một nỗi sợ hãi và cay cú. Đơn giản vì thầy thật sự quá ngiêm khắc. Không ai có thể đọc thấy sâu đôi mắt thầy nâu sầm, khuôn mặt như đanh lại những suy nghĩ của thầy, vì vậy mà bọn học trò chúng tôi rất sợ.
 Còn nhớ những ngày đầu tiên thầy vào nhận lớp, ôi ! Một cảm giác ngột ngạt đến khó thở bao trùm cả căn phòng, không một tiếng động, không một tiếng cười đùa chuyện trò của lũ con gái chúng tôi. Bởi lẽ, cái vỏ bọc bên ngoài quá nghiêm nghị của thầy đã cho chúng tôi chúng tôi hiểu rằng" im lặng là vàng !" Một ngày, một tuần rồi một tháng tiếp xúc nhiều với thầy thì tôi mới hiểu đằng sau cái vẻ nghiêm nghị, khó tính ấy là cả một bến bờ yêu thương, hi sinh thầm lặng. Đâu ai biết được, đằng sau sự vô tư, hồn nhiên, tinh nghịch của lũ học trò chúng tôi là biết bao nỗi niềm trăn trở của thầy lo cho những đứa học trò vụng dại không lo cho mai sau chỉ biết bày ra những trò ngịch ngợm mà chọc gẹo chúng bạn. Giờ đây, khi nhớ về thầy tôi lại nhớ về những lỗi lầm tôi đã gây ra. Nhớ như in khoảnh khắc thầy tát vào mặt tôi, thật đau ! Lúc ấy dù cho thầy tát thêm vài cái nữa thì tôi cũng chẳng bao giờ nhận ra lỗi của mình. Vì khi ấy tôi quá ngang nghạnh, quá bảo thủ. Thực sự vào chính giây phút ấy tôi rất gét thầy, tôi cho rằng việc tôi làm là đúng, tôi bảo vệ cho ý kiến của mình, tôi hỗn hào cãi tay đôi với thầy mà quên đi rằng "thầy là thầy của tôi" khi tôi vụt chạy ra khỏi lớp, tôi biết rằng thầy đã đứng lặng người thật lâu có lẽ lúc ấy thầy đã rất thất vọng về tôi _ một cô lớp trưởng mà thầy luôn yêu thương. Sau lần ấy, tôi đã suy nghĩ rất nhiều và cũng dần nhận ra những sai lầm mà tôi đã gây ra, nhưng tôi không thể nào mở miệng để xin lỗi thầy mà ngược lại thầy còn xin lỗi vì đã đánh tôi, và khi ấy tôi lại càng thấy mình có lỗi thật nhiều nhưng để đứng đối diện với thầy và nói câu xin lỗi thầy thì thật sự tôi không đủ can đảm. Nhưng không vì thế mà thầy gét tôi, thầy vẫn thế ! vẫn luôn bên tôi khuyên nhủ tôi, vẫn tận tình chỉ dạy tôi nhiều điều, vẫn theo sát từng bước chân tôi đi tìm đến bến thành công của mình. Và giờ tôi cũng đã trở thành cô sinh viên của một trường đai học cánh cửa tương lai đang mở ra trước mắt tôi. Tôi đã lớn khong còn la đứa nông nỗi như ngày nào nữa và tôi vẫn đang nợ một lời xin lỗi đến người thầy mà tôi luôn luôn yêu quý và kính trọng. Thầy ơi ! Từ sâu thẳm tận đáy lòng của con, con muốn xin lỗi thầy, xin lỗi vì đã đôi lúc con nông nỗi, bốc đồng, không biết đâu là chân lí và lẽ phải mà đã làm thầy buồn lòng và nhiều đêm suy nghĩ về con. Con cảm ơn về những lời khuyên mà thây đã cho con và con cảm ơn thầy vì đã uốn nắn để con nên người. Thầy ơi ! dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, dẫu đếm hết sao trời đêm nay nhưng ngàn năm làm sao con đếm hết công ơn của thầy. Con mong sao hạt bụi phấn đừng vội rơi đừng làm tóc thầy thêm bạc ! Con mong sao thầy luôn là điểm tựa cho nhiều thế hệ nối tiếp con. Thầy mãi là ngọn đèn soi sáng cho đường con đi.