Bài viết 13

"Cha mẹ cho em một hình hài
Thầy cô cho em cả kiến thức ,
Và theo tháng năm em lớn lên
Ai cũng mong sao em thành người ...
Thật vậy. Thời gian cứ thế trôi qua trong sư vội vã, tấp nập của cuộc sống . Ai cũng phải đến lúc để trưởng thành, sẽ không còn ai kề bên dìu dắt,  nâng đõ cho từng bước chân ta nữa . Mới vừa đây thôi ,mới hôm nào ta còn tung tăng tà áo dài trắng tinh khôi cùng bè bạn tới trường , mới hôm nào ta còn vô tư ,hồn nhiên với những lời giảng ấm áp của thầy cô vậy mà giờ đây ... làm sao ta có thể quay về với những tháng ngày ấy , khoảnh khắc ấy . Ôi ! Giọng nói thân thương trìu mến của thầy cô - những người lái đò , chấp cánh cho bao ước mơ , tiếp sức cho thế hệ đến với ước mơ của mình.
Nhưng mấy ai thấu hiểu được những hi sinh thầm lặng mà cao cả ấy, nhưng mấy ai hiểu được những vất vả mà thầy cô đã  chịu đựng... có lẽ thế mà công lao của thầy cô ta không thể nào đếm nỗi và cũng không bao giờ ta có thể trả hết được bao công lao trời biển ấy. Là học sinh ,ai cũng có những lỗi lầm , có những lúc nông nỗi ,bốc đồng và có những khi ta vô tình hay cố ý mà làm buồn lòng thầy cô . Những lần như thế chẳng bao giờ ta mở miệng mà xin lỗi thầy cô dù chỉ một lần. Nhưng thầy cô nào có trách gì ta , thầy cô vẫn miệt mài ân cần chỉ dạy dù là điều nhỏ nhất.
Giờ nhìn lại những tháng ngày đã qua ta mới thật sự hối tiếc về những việc mình đã làm . Khi ta rời xa thầy cô để tiếp tục bước tiếp chặng đường còn lại bước về hướng mà thầy cô đã mở ra cho chúng ta ,ta chỉ còn biết nổ lực để rồi khi gặt hái được thành công thì cũng chính là lúc ta tạ ơn thầy cô! Sẽ nhớ mãi và khắc sâu những lờ dạy bảo của thầy cô!"