Bài viết 4

"Năm lớp 11 tôi đi học luyện thi đại học. Quyết định thi ban B nên tôi đầu tư vào ba môn toán, hóa, sinh. Với hai môn toán, sinh thì rất êm đềm, còn riêng với môn hóa thì thật là ác mộng. Tôi có tính hay đi trễ, mà phòng học nhà thầy thì rất chật, vì vậy có một qui luật ngầm là đứa nào đi trễ phải ngồi bàn đầu (vì không có cách nào chui ra phía sau, các dãy ghế xếp kín phòng, không có lối đi). Ngồi bàn đầu tức là ngồi sát thầy, tức là sẽ dễ dàng bị kêu lên hỏi bài, bị ăn mắng nếu làm bài sai và bị theo dõi sát sao hix hix…


Vào một ngày nọ, tôi lại đi trễ, và lại “được” ngồi bàn đầu. Đang lúi húi làm bài chợt tôi nghe một tiếng “bốp” đau điếng. Vẫn chưa định hình được chuyện gì xảy ra, tôi nghe một giọng đều đều cất lên: “Em mà còn làm sai cơ bản như vậy nữa thì lần sau đừng đến lớp của tôi!”. Thì ra tôi đã làm sai một phương trình hóa rất đơn giản, và tiếng “bốp” ấy chính là tiếng quyển sách đập vào đầu tôi, hix, tôi vừa đau, vừa quê với mấy đứa bạn. Thế là vừa sợ, vừa sĩ diện, tôi quyết chí học môn hóa. Tôi giải bài tập bất kể chỗ nào có thể, tôi yêu môn hóa đến cuồng nhiệt. Lớp của thầy được chuyển sang chỗ khác rộng rãi hơn, tôi cũng không phải ngồi bàn đầu nữa, thế nhưng sự chuyển biến tích cực của tôi thầy luôn ghi nhận. Dù thầy cực kì ít nói, lại còn ít khen hơn nữa, nhưng thỉnh thoảng khi tôi giải bài tập trên bảng, tôi thấy thầy dành cho mình ánh mắt tin tưởng và vài lời khích lệ.
Và năm đó, tôi thi đại học, con điểm 10 tròn trịa của môn hóa đã nói lên tất cả. Nhờ được điểm tối đa, tôi mới kéo nổi hai môn còn lại: toán, sinh (chia đều 5 điểm mỗi môn), và vừa đủ điểm đậu đại học. Cho đến hôm nay tôi vẫn luôn tạ ơn Chúa cho tôi gặp thầy. Chính sự nghiêm khắc của thầy và cú đánh ngày hôm đó đã giúp tôi nghiêm túc trong việc học và bước vào ngưỡng cửa đại học, để rồi hôm nay tôi được làm trong ngành nghề mình yêu quí.
Em cám ơn thầy, thầy hóa ơi, và cả cú đánh đau điếng của thầy!"